Chỉ là chuyện phiếm thôi.Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.Dùng cứt thì không hay lắm.Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.Hắn cũng đang không cảm nhận được.Chưa nổi, đồng chí ạ.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
