Số người mà chúng ta sẽ xem xét việc hy sinh bản thân mình để cứu thật ra rất hạn chế: con chúng ta, chắc rồi, chồng hoặc vợ của chúng ta, hay một người được chúng ta yêu, có thể.Có lẽ những kỷ niệm về «những gì đã qua» thường không mang tính xây dựng.Ông ta biết là vì trong một khoá học tư về liệu pháp điều khiển hơi thở để thư giãn, bác sĩ tâm lý của vợ tôi đã tiến lại gần và hỏi ông ta rằng: «Tiến sĩ Livingston có biết ông ấy là con nuôi hay không?».Tôi đã hầu như tha thứ cho chính mình vì đã không thể cứu được các cháu.«Đã khoảng hai rưỡi chiều, cha tôi và tôi đã chạy được hơn một tiếng.Điều này đòi hỏi những thông tin chính xác và khả năng để biến nó thành hiểu biết có ích.Điều này bắt đầu ở lứa tuổi khi đứa trẻ không biết nói thế nào về những cảm xúc nó nhận được qua những người xung quanh.Nền tảng của sự thất vọng và bội phản đã sẵn sàng.Chính nỗi sợ cho tương lai hay nỗi hối tiếc cho quá khứ và sự không tự nguyện đã rút mất niềm vui sống của chúng ta trong giây phút hiện thực này.Chúng ta rất muốn nhìn thấy chính mình có một hình ảnh xác định nào đó có thể bộc lộ được giá trị cốt lõi của chúng ta trải qua thời gian.
