Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.Giờ ta muốn nghỉ một lúc.Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Đời sống họ không cần những sự kinh động.Tôi thì cất lại trong đầu.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.