Của một thân xác đặc.Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Tôi không có bản lĩnh.Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Bác không rõ cháu đi đâu.
