Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.