Đó là những cá nhân đã làm những chuyện nhỏ bé nhưng làm một cách phi thường.Tại sao? Là vì ở một mức độ nào đó, bạn nghĩ rằng hành động vào lúc này sẽ gây cho bạn nhiều đau khổ hơn là để chờ đó.Một người đàn ông ngồi sau tôi chửi thề: "Thế là mất toi 4 ngàn đô la và mất công đi tới đây chỉ để xem 4 phút trên vô tuyến! Một bà ngồi cách tôi mấy bước thốt lên, "Tôi không thể ngờ là chúng ta bị lỡ việc này!" nhưng bé gái của bà thì phấn khởi nói với mẹ nó, "Nhưng mẹ ơi, sắp có rồi".Tuy nhiên, điều làm tôi phấn khởi, đó là nhân viên quản giáo đã hiểu rõ sức mạnh của những câu hỏi để làm suy yếu cả những niềm tin mạnh mẽ nhất.Người ta thường nói với tôi, "Vấn đề của tôi là thực sự tôi chẳng bao giờ có mục tiêu nào cả".Lần đầu tiên trong suốt 50 năm cuộc đời tôi đã học biết rằng hạnh phúc xuất phát từ nội tâm.Điều gì xảy ra khi bạn rơi vào tình trạng dù làm bất cứ gì bạn cũng gặp đau khổ? Tôi gọi tình trạng này là rào cản đau khổ-đau khổ.Hãy tưởng tượng xem bạn phải có hành động gì để xử lý tình huống một cách tốt nhất.Và phấn thưởng luôn luôn như miếng mồi nhử họ tiếp tục mãi.Tên anh là Fran Tarkenton.
