Cháu nó đang bị đau cơ.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình.Dẫu không phải không có lúc buồn.Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.