Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.Thế thì nổ bố đầu còn gì.Không biết thanh minh thế nào.Cơ bản là không muốn lắm.Cái ghế đá này cũng buồn lây.Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
