Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này.Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Thua còn có năm nghìn an ủi.