Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm.Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.Bác ta không tin đâu.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.