Ở chương IV bạn đã thấy rằng không thể giải quyết được một vấn đề khi nó còn lờ mờ.Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy.Ông làm cách nào mà tài tình như vậy, nhất là khi không biết nói tiếng Pháp? Thưa rằng thế này: Ông xin chủ hãng kính viết cho một câu tiếng Pháp chào khách, rồi ông học thuộc câu ấy.Và ông Lincoln lại tìm ông Stanton [33].Như trường hợp ông Phil Johnson.Tôi đã chữa được mấy trăm người.Hàng triệu người như cô Alice; bạn dễ thường cũng là một trong những người ấy đấy.Thì chắc chắn như vậy rồi vì tất cả đều do ưu tư mà sinh ra!Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết.