Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
