“Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra.Chỉ cần nghe nói nơi nào có thợ đánh giày giỏi, là bằng mọi giá anh phải tìm đến để học hỏi.Khoảng thời gian đó cũng không dễ chịu với anh, anh bắt đầu tập hút thuốc – quên sầu, uống rượu – quên buồn.- “Đã đến chùa, ngại gì lạy Phật, thôi thì mình vô thắp nén nhang thành kính cái vậy!” - Thoáng nghĩ, Chíp bước về phía ngôi chùa.Cái giọng nói đó làm cô giật bắn mình, cố trấn an con tim đang đập loạn nhịp, Linh Vy quay lại.nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí.Khi bạn chà và se lại, "sản phẩm" đó gọi là CỤC GHÉT.- À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồiChính xác đến nỗi mà bác Nam hàng xóm có thể đi làm đúng giờ mà không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần để ý xem Chíp đã dậy đi học hay chưa.đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.
