Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.Ôi, cuộc đời của bác tôi.