Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Trong công viên thì toàn ma cô.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.