Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Nhưng mà tôi bỏ học.Làm gì có lí do gì mà khóc.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.