Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Bạn chưa làm được gì cho họ.Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.