Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.Tôi biết là tôi rất khỏe.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.