Một trong những nguyên nhân chính của sự mệt nhọc là nỗi buồn chán.Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác.Một đêm, chúng tôi nghỉ trêm một nơi cao hơn bờ biển 2.Nhưng họ không chịu nhận như vậy là đánh cá.Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink.Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở.Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào.Thì chính vì lo lắng quá, người có muốn sống thêm ngày nào nữa đâu! Tôi thường nghe má tôi kể: hễ ba tôi đi cho ngựa ăn, hoặc vắt sữa bò mà lâu không thấy trở lại, thì má tôi vội vả đi kiếm, sợ trông thấy xác chồng lủng lẳng ở đầu một dây thừng.Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại.
