Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Còn một ngày nữa mới tới hạn.Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.