Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.