Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.Giữa hiện thực và huyền ảo.Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
