Mất chứ không phải biến mất.Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Lần sau không thế nữa nhé.Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
