Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.