Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Mất cái giấc mơ đấy.Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.