Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Chỉ còn dòng máu là hoang dã.
