Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
