Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.