Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
