Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi.Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.Thế thì là thiên tài thế nào được.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
